Quán này đúng trầy trật mới ăn được, khó không ở chỗ đặt chỗ, mà đúng thiệt là không có duyên. Sau khi book vé máy bay mình book chỗ ở nhà hàng này, thành công, mail miết confirm qua lại dữ dằn, trước ngày ăn 1 tuần lễ bên đó còn mail lại hỏi thăm các kiểu có thay đổi gì không, có request gì đặc biệt không…

Lần lỡ hẹn đau đớn đầu tiên: chuyến bay đáp trễ 15m so với dự kiến, làm thủ tục HQ gặp ngay gia đình Malay siêu lâu, ngồi trên MRT đi vô mà anh quản lý nhà hàng gọi cả 4, 5 cuộc. Mình nhìn đồng hồ suốt, sốt ruột kinh. Cái xui nó chưa dừng ở đó, vừa đút đầu từ MRT lên thì trời mưa. A đù, kệ bà nó đi luôn, hỏi dân quanh đó thì gặp toàn người không rành đường, hên mò mò được tới đó. Trễ cmn 1 tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên bước vô 1 nhà hàng Michelin mà 2vc ướt lem nhem, chạy như điên, đầu tóc rũ rượi, không có từ gì để miêu tả, đúng kỷ niệm nhớ đời. Nhân viên mang khăn giấy, khăn lau tới các kiểu cho tụi mình. Quản lý nói rất tiếc là đã quá trễ rồi, tụi mình cố gắng vớt vát book qua các ngày kế nhưng vô vọng, kín lịch. Anh đó có giải thích là mặc dù điều khoản là như vậy nhưng vì tụi mình đã cố gắng đến nên ảnh sẽ không charge tiền. Điều may mắn duy nhất trong 1 chuỗi xui xẻo.

“Điều khoản lúc đặt chỗ rất rõ ràng nếu bạn hủy, không tới được. Họ sẽ charge 50S$/ pax.” 

Lần 2: Vẫn book trước 1 tháng, lịch hơi bị kín, rà từng ngày cho tới ngày cuối mới ok. Ta nói đi ăn mà trần ai. Ăn xong là lên MRT vô sân bay bay về luôn đó. Khổ gì đâu.

Không gian:

Quán này nằm trong bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia Singapore, yên tĩnh thôi rồi. Lúc mình nhìn thấy cánh cửa của nó thấy nhỏ bé lắm nha, nhìn khiêm tốn sao đó. Bước vô thấy càng vô càng rộng rãi, bầu không khí nó hơi trang trọng, nhân viên thấy chuyên nghiệp hơn bên Bacchanalia mình từng ăn. Cảm giác nó hơi ngộp và không thoải mái lắm. Bên đây cũng sử dụng màu trắng là chủ đạo, nhìn sang, art art.

Chén đũa bên đây đều in tên nhà hàng lên đó, có ký tên người làm ra chén, đũa đó, có sự đầu tư hơn hẳn.

Tụi mình là một trong những khách đầu tiên buổi trưa hôm đó, phía trước cũng còn nhiều người nên không chụp không gian xung quanh nhiều.

Phục vụ:

Đồng phục gọn gàng, sang, chuyên nghiệp, dễ thương lắm. Cư xử đúng mực, chiều khách. Giọng nói vừa đủ nghe không ảnh hưởng tới các bàn xung quanh, bảo đảm riêng tư.

Có 1 chi tiết khiến mình chú ý, trong quá trình dọn món xuống, anh bồi có làm rớt cái muỗng bằng thạch cao, bể tan tành, anh quản lý chạy lên đứng trước mặt mình, tay đưa ra sau, ra hiệu cho anh này dọn xuống, mặt không hề biến sắc tiếp tục set up bàn cho món tiếp theo. Không để lộ ra sự lúng túng nào trước mặt khách.

Về phần anh bồi hơi bị lúng túng vì mắc lỗi nhưng cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh, dọn dẹp mau lẹ xuống.

Món ăn:

Bánh mì và bơ
Mushroom & tea sayabon

Bơ để như hình chiếc lá, thanh, nhẹ, sao cứ cảm giác không béo lắm. Bánh mì tươi, mềm, ăn với bơ vừa vặn, món trứng bông, mềm, ở dưới là nước soup ấm ấm, vị thanh nhẹ.

Heirloom Beetroot Variation: ăn món này cảm giác như ăn cả khu vườn vào miệng, đẹp, tươi, nhẹ, trái cây nhiều nên mọng, hơi nhẫn nhẫn
Bacon
Gan ngỗng, bào ngư với dashi: vị nó cũng nhẹ nhàng thanh tao y như hình vậy.

Set tụi mình ăn là set 4 món, phục vụ trong 1h30. Sau khi ăn xong vẫn cảm thấy rất nhẹ nhàng thư thái. Khoảng 1-2h là tụi mình đói lại và có thể ăn tiếp. Vậy mới thấy thực đơn ở đây rất cân bằng, không sợ cảm giác quá nặng bụng hoặc vị quá béo, quá ngậy…

Organic Egg
Organic Egg: món này hơi bị kích thích, hiệu ứng khói đồ, khi bưng ra đầu bếp mới đổ trứng từ vỏ qua ly thủy tinh, ly có lớp màng lọc như phin cafe vậy, dưới có soup nha.
Petit Four: lúc mới bưng ra nó được xếp chồng lên, như 1 cà mên, sau khi đặt xuống bàn, mới mở ra từng món.

Đến gấp gáp và đi cũng gấp gáp nên đó là tất cả những gì còn đọng lại của buổi 2 sao. Sau đợt này bạn gấu nhà mình được mời ăn 1 nhà hàng Pháp ở VN, do đầu bếp 3 sao qua nấu. Ta nói… qua đó mới thấy sự cách biệt về đẳng cấp là thế nào? Hẹn các bạn về nhà hàng này ở bài viết sau.

Usagi.

Note: Hiện trong Michelin 2019 thì nhà hàng này đã lên 3 sao rồi :).