Tụi mình biết đến Kwang Soo qua phim Dong Yi, sau đó lại bắt gặp anh này trong chương trình Running Man, khá thích nhân vật của anh này trong show đó, mang lại tiếng cười nhiều, kiểu người anh này đúng là sinh ra để diễn hài. Đọc báo thấy phim mới có Kwang Soo nên đi coi để xả stress (mục đích là vậy), mà cuối cùng là xúc động quá :(.
Tên:
- Tiếng Anh: Inseparable Bros
- Tiếng Việt: Thằng em lý tưởng.
Giới thiệu nhân vật:
- Kang Se Ha – bị liệt tứ chi trong 1 tai nạn xe, cha mẹ qua đời – Shin Ha Kyun đóng.
- Park Dong Gu – người thiểu năng trí tuệ, bị mẹ vứt bỏ tại 1 hồ bơi – Lee Kwang Soo đóng.
- Mi Hyun – người làm việc bán thời gian tại hồ bơi, trở thành huấn luyện bơi cho Dong Gu – Esom đóng.
- Nhân viên văn phòng quận – là bạn đại học của Se Ha, sau đó về làm nhân viên ở văn phòng quận và giám sát “Nhà trách nhiệm” nơi Se Ha sống – Park Chul Min đóng.
- Linh mục Park – người quản lý “Nhà trách nhiệm”, chăm lo cho các đứa trẻ tại đây – Kwon Hae Hyo đóng.
- Jung Soon – mẹ của Dong Gu, sau khi bỏ con, hiện đang sống cùng chồng và con gái – Gil Hae Yeon đóng.
Cảm nhận và nội dung:
Bối cảnh phim diễn ra tại trung tâm chăm sóc cho những trẻ em khuyết tật về thể chất/ trí tuệ, mang tên “Nhà trách nhiệm”. Người điều hành và chăm sóc cho bọn trẻ ở đây là linh mục Park. Se Ha người có trí não bình thường, phát triển, nhưng bị liệt tứ chi sau 1 tai nạn giao thông; Dong Gu người to xác nhưng trí tuệ chỉ của một đứa trẻ lên 5, 6. Hai con người ghép lại hoàn hảo, như bù đắp cho khiếm khuyết của người kia, 2 người trở nên thân thiết, trở thành cặp anh em không thể tách rời nhau trong ngôi nhà đó.
Se Ha dạy Dong Gu cách chăm sóc bản thân, chăm sóc Se Ha, sống và làm việc những việc cơ bản. Dong Gu giúp Se Ha đẩy xe, đi lại, vệ sinh… Nhìn qua nhiều người sẽ nghĩ giống như Se Ha đang lợi dụng Dong Gu, bắt Dong Gu phục vụ mình. Se Ha đã đối đáp mà mình thấy rất đúng, Se Ha luôn bảo vệ, yêu thương Dong Gu, Dong Gu tuy là người thiểu năng nhưng cảm xúc, tình cảm là những thứ mà dù người bình thường hay khuyết tật ai cũng có thể cảm nhận được, những gì đi từ trái tim mới đến được với trái tim. Nhờ Se Ha mà Dong Gu sinh hoạt, làm việc “gần giống” như người bình thường, không phải ngồi 1 chỗ, thụ động, chỉ chờ được người ta chăm lo như khi Dong Gu về với mẹ mình. Ít nhất khi ở với Se Ha anh được đối xử như người bình thường.
Tuy Se Ha luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thước phim cuối tiết lộ chính Dong Gu mới chính là người vực dậy tinh thần cho Se Ha. Một người đã mất hết như Dong Gu khi chứng kiến mọi người hạnh phúc bên gia đình, anh đã có ý định tự tử, trong khoảnh khắc đó chính Dong Gu là người cứu anh, chìa bàn tay ra và bảo anh “Về nhà thôi anh”. Haiz, mong là trong những giây phút gục ngã, cũng chỉ cần ai đó ở bên, chìa bàn tay ra và bảo mình “Về nhà thôi em” 🙂
Bộ phim cũng đặt ra nhiều vấn đề rất thực tế và gây nhức nhối ah. Khi linh mục Park mất đi, Se Ha – người lớn tuổi nhất trong nhà phải đứng ra gánh trách nhiệm lo về tài chính, chỗ dựa tinh thần cho lũ trẻ, nguồn tài trợ không đủ thì làm sao? Mình nghĩ Se Ha đã làm tất cả những gì anh có thể làm, sử dụng nhu cầu giờ tình nguyện của học sinh/ sinh viên để kiếm tiền. Hợp lý đó chứ. Với 1 người liệt tứ chi như anh dù có bằng đại học thì ai thuê hay có thể làm gì để kiếm tiền lo cho cả chục đứa trẻ thiểu năng? Có cung thì có cầu thôi, nhiều người chĩa mũi dùi anh lợi dụng người tàn tật, vậy thì sao không tài trợ những con người đó đi, để họ không phải lâm vào tình cảnh như vậy? Hay nên trách những người làm tình nguyện nên xuất phát từ tấm lòng chứ không phải chạy theo thành tích?
Phần gây cấn của bộ phim có lẽ là khi mẹ Dong Gu xuất hiện, bà tình cờ thấy Dong Gu trên TV trong cuộc thi bơi, tìm đến với mong muốn nhận lại con, vấp phải sự phản đối cực lực của Se Ha, họ quyết định ra tòa để giải quyết. Trên tòa là những lý lẽ, quan điểm của 2 bên, phần cuối cùng họ để Dong Gu đưa ra quyết định cho bản thân rằng anh muốn sống với ai. Quyết định khá là bất ngờ đó. Khúc người mẹ đến tìm mình vẫn bán tín bán nghi liệu có thật sự vì thương con mà tìm lại, nhưng khi coi đến cuối phim mình công nhận là người này đã hối hận vì bỏ con và tìm lại xuất phát từ tình thương thật sự. Gia đình mới của bà cũng là 1 gia đình tốt, không hề ghét bỏ hay kỳ thị Dong Gu. Có lẽ mình hơi hà khắc khi đánh giá bà này. Ai cũng nên có cơ hội sửa sai.
Phần kết mình xin bỏ ngỏ ở đây dành cho bạn nào đến rạp để cảm nhận. Mặc dù bộ phim không đúng như thể loại mà mình mong đợi (hài), nhưng bộ phim rất cảm động, vẫn có đan xen các chi tiết hài nhe. Diễn xuất của các diễn viên rất tốt, tròn vai, nữ chính không gây ấn tượng lắm về vai trò và diễn xuất, nhưng nhìn chung là ổn. Bất ngờ với Kwang Soo ghê, rất đa dạng vai.
Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết.
Usagi
* Ảnh từ internet