Chú Lee Soon Jae thì quá nổi tiếng rồi, thuộc hàng tiền bối gạo cội trong làng diễn viên Hàn Quốc. Tụi mình biết đến chú lần đầu tiên trong phim Lee San, vai Vua Yeongjo (Anh Tổ), từ hóa trang, thần thái, diễn xuất, không chê vào đâu được. Bạn nào từng xem qua bức tranh vẽ ông Vua này ngoài đời thực còn giật mình hơn, quá giống.
Vài năm trở lại đây do lớn tuổi, nên chú không thường đóng phim nữa, thấy phim này có chú là tụi mình nhào đi ngay, vì nghĩ là cũng không còn coi được bao nhiêu phim chú đóng nữa. Đến thời điểm mình làm review này thì bộ phim bắt đầu hot rồi, có nhiều trang web đã đăng bài review, nhưng mình vẫn muốn làm bài review này, giữ lại chút cảm xúc sau khi xem xong bộ phim.
Tên:
- Tiếng Anh: Romang
- Tiếng Việt: Điều ba mẹ không kể
Giới thiệu nhân vật:
- Jo Nam Bong – Lee Soon Jae đóng.
- Lee Mae Ja – vợ ông Nam Bong – Jung Young Sook đóng.
- Jo Jin Soo – con trai của vợ chồng Nam Bong và Mae Ja – Jo Han Chul đóng.
- Kim Jung Hee – vợ Jo Jin Soo – Bae Hae Sun đóng.
- Jo Eun Ji – con gái của Jin Soo và Jung Hee – Lee Ye Won đóng.
Cảm nhận và nội dung:
Nội dung phim này thì đơn giản thôi, kể về cuộc sống của đôi vợ chồng già Jo Nam Bong và Lee Mae Ja sau khi phát hiện mình mắc căn bệnh mất trí nhớ, mạch phim đều đều, không có nhiều cao trào, bất ngờ, nhưng không biết sao không hề gây nhàm chán, ngược lại còn khiến mình và nhiều khán giả trong rạp rất xúc động. Lúc trước khi xem phim mình cũng chuẩn bị tinh thần là phim tình cảm, phim buồn các thứ… vậy mà cũng rớt nước mắt cho được.
Ông Nam Bong là 1 người thương vợ, con, ông luôn cố gắng “cày cuốc” mong mang lại 1 cuộc sống ấm no cho vợ con mình. Bà Mae Ja là mẫu phụ nữ truyền thống điển hình, cam chịu, hi sinh, yêu thương, chăm lo cho chồng con, không oán thán nửa lời. Hai ông bà có với nhau 2 người con: 1 gái, 1 trai, không may mắn, đứa con gái mất sớm sau cơn bịnh nặng. Trong đêm đứa con gái mất, ông Nam Bong đang ngồi ăn mừng với bạn bè về chiếc taxi mới tậu, bà Mae Ja đau đớn vì mất con, trách chồng nhưng với bản tính của mình, bà chỉ giữ trong lòng vết thương này. Đứa con trai còn lại học đến Tiến sĩ, trở thành niềm tự hào của ông, nhưng mãi mà anh chẳng kiếm được việc, chỉ ở nhà ăn bám cha mẹ và vợ mình.

Trong bộ phim này mình thấy ông Nam Bong và bà Mae Ja đều đã mãn nguyện với cuộc sống của mình: ông thực hiện được ước mơ của mình “mang lại cuộc sống ấm no cho vợ con”, bà Mae Ja “có con cái, có chồng tốt, chăm lo cho vợ con”. Vì ước mơ “có con cái” mà bà hẳn sốc nhiều sau cái chết của đứa con gái.

Tuy nhiên, trong quá trình đó, không phải mọi thứ đều êm ả hay tốt đẹp hết, như mình đã nói ông cũng trái tính trái nết lắm, đến lúc phát hiện vợ bịnh ông còn đưa bà vào viện dưỡng lão nữa. Thời gian đầu mọi thứ vẫn bình thường, thậm chí ông thấy nhẹ nhõm như vứt được gánh nặng, dần dần ông hối hận day dứt và đón bà về lại nhà. Sau khi cả hai phát hiện bịnh, họ cùng chăm sóc nhau, sống những giây phút cuối đời thật trọn vẹn.
Cách xây dựng hình tượng đứa con trai hơi bị thất vọng, nhưng rất “đời”. Bản thân mình thấy đứa con trai của ông bà tuy không làm ra tiền, nhưng là người sống vì gia đình, có hiếu, yêu thương vợ con. Sau khi phát hiện căn bệnh của cha mẹ, hi vọng anh thay đổi, sống có nghị lực, ý chí hơn. Cô con dâu thực ra không phải là người xấu, người xưa hay nói “nước mắt chảy xuống”, giữa mẹ mình và con mình, thường người ta sẽ lựa chọn đứa con, bản năng người mẹ vẫn mạnh hơn. Huống chi bà Mae Ja chỉ là mẹ chồng, giữa mẹ chồng và con dâu đa số không hòa hợp, nếu hòa hợp, thường tình cảm sẽ không sâu sắc được như mẹ ruột. Bản thân ông Nam Bong cũng hiểu cho con dâu mình, không hề trách cứ cô.

Bộ phim như lời gửi gắm đến thế hệ trẻ như mình: quan tâm đến cha mẹ hơn, đến gia đình, người bạn đời của mình, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, trân trọng khoảnh khắc sum họp của gia đình… Bộ phim gây được sự xúc động cho mọi người vì chạm đến trái tim khán giả, khi coi bộ phim dễ liên tưởng đến cha mẹ, đến bản thân mình cùng người bạn đời, nên dễ có sự đồng cảm.
Mình thích tư tưởng này của ông Nam Bong:
- Mối quan hệ giữa con người với nhau cũng giống như việc sử dụng 1 món đồ vật, nếu hư thì sửa, sửa đến khi nào hết hư thì thôi. Chẳng lẽ cứ hư là bỏ? Chắc nhờ vậy mà mấy ông bà xưa ở với nhau được đến cuối đời.
- Hai người thì vẫn tốt hơn là một.
Vậy là đã kết thúc review cho phim này ở đây. Các bạn có phim gì hay, gợi ý giúp mình nhé. Hẹn gặp lại các bạn ở bài review sau.
Usagi
*Ảnh từ internet
A brief history of sunglasses, from Ancient Rome to Hollywood
kra26 cc
Sunglasses, or dark glasses, have always guarded against strong sunlight, but is there more to “shades” than we think?
The pupils of our eyes are delicate and react immediately to strong lights. Protecting them against light — even the brilliance reflected off snow — is important for everyone. Himalayan mountaineers wear goggles for this exact purpose.
Protection is partly the function of sunglasses. But dark or colored lens glasses have become fashion accessories and personal signature items. Think of the vast and famous collector of sunglasses Elton John, with his pink lensed heart-shaped extravaganzas and many others.
When did this interest in protecting the eyes begin, and at what point did dark glasses become a social statement as well as physical protection?
The Roman Emperor Nero is reported as holding polished gemstones to his eyes for sun protection as he watched fighting gladiators.
We know Canadian far north Copper Inuit and Alaskan Yupik wore snow goggles of many kinds made of antlers or whalebone and with tiny horizontal slits. Wearers looked through these and they were protected against the snow’s brilliant light when hunting. At the same time the very narrow eye holes helped them to focus on their prey.
In 12th-century China, judges wore sunglasses with smoked quartz lenses to hide their facial expressions — perhaps to retain their dignity or not convey emotions.
A brief history of sunglasses, from Ancient Rome to Hollywood
kraken войти
Sunglasses, or dark glasses, have always guarded against strong sunlight, but is there more to “shades” than we think?
The pupils of our eyes are delicate and react immediately to strong lights. Protecting them against light — even the brilliance reflected off snow — is important for everyone. Himalayan mountaineers wear goggles for this exact purpose.
Protection is partly the function of sunglasses. But dark or colored lens glasses have become fashion accessories and personal signature items. Think of the vast and famous collector of sunglasses Elton John, with his pink lensed heart-shaped extravaganzas and many others.
When did this interest in protecting the eyes begin, and at what point did dark glasses become a social statement as well as physical protection?
The Roman Emperor Nero is reported as holding polished gemstones to his eyes for sun protection as he watched fighting gladiators.
We know Canadian far north Copper Inuit and Alaskan Yupik wore snow goggles of many kinds made of antlers or whalebone and with tiny horizontal slits. Wearers looked through these and they were protected against the snow’s brilliant light when hunting. At the same time the very narrow eye holes helped them to focus on their prey.
In 12th-century China, judges wore sunglasses with smoked quartz lenses to hide their facial expressions — perhaps to retain their dignity or not convey emotions.
Разработка новых алмазных месторождений — ключевая цель АО “АЛМАЗЫ ПОMORCKOГO KPAЯ”, которая привлекает 1 миллиард рублей через Pre-IPO на платформе FINMUSTER. Это позволит компании значительно увеличить объемы добычи и укрепить свои позиции на рынке.
Привлечение финансирования