Nhân hôm qua mới đi xem bộ phim này về, cảm xúc còn nóng hổi, mình xin viết một chút cảm nghĩ về bộ phim này. Bộ phim này đạt giải Cành Cọ Vàng tại Liên Hoan Phim Cannes 2019 luôn, thường những bộ phim đạt giải như vậy, mình không hứng thú lắm, vì nội dung rối rắm, ẩn ý, mang nặng tính hàn lâm, nghệ thuật các kiểu, sợ nói không hiểu và chán, nhưng thấy người chị đi coi khen nên 2vc quyết định book vé.

Tựa đề:

  • Tiếng Anh: Parasite
  • Tiếng Việt: Ký sinh trùng.

Giới thiệu nhân vật:

  1. Ông Ki Taek – ba của Ki Jung & Ki Woo, thất nghiệp ở nhà nhiều năm – Song Kang Ho đóng.
  2. Ki Jung – đang luyện thi vào trường nghệ thuật – Park So Dam đóng.
  3. Ki Woo – vừa học luyện thi vừa tìm việc, đã thi Đại học 4 lần vẫn chưa đậu – Choi Woo Sik đóng.
  4. Chung Sook – mẹ của Ki Jung và Ki Woo – Jang Hye Jin đóng.
  5. Mr. Park – ông chủ giàu có, chồng của Yeon Kyo – Lee Sun Kyun đóng.
  6. Yeon Kyo – vợ ông Park, người quyết định việc thuê người trong gia đình, có 2 con, con gái lớn tên Da Hye và con trai nhỏ tên Da Song – Cho Yeo Jeong đóng.

Cảm nhận và nội dung:

Phim này đúng kiểu mình không hề tìm hiểu nội dung gì trước luôn, nên mình sẽ nói lên những cảm nhận, mường tượng ban đầu khi nghe tên bộ phim. Lúc chưa nghe mọi người bàn luận, mình nghĩ nó là dạng phim kinh dị kiểu Mỹ, kiểu phòng thí nghiệm lọt ra ký sinh trùng này nọ. Sau mình cứ nghe mọi người nói đây là phiên bản Hàn của bộ phim “It” mình nghĩ là kiểu người từ thế giới dưới lòng đất trồi lên giành lại quyền kiểm soát bên trên. Và… mình sai bét hết.

Bộ phim xoay quanh 2 gia đình hoàn toàn giống về số lượng thành viên, giới tính, nhưng đối lập hoàn toàn về cuộc sống. Gia đình ông Park giàu có, có địa vị trong xã hội, sống trong căn biệt thự rộng lớn, được thiết kế bởi kiến trúc sư nổi tiếng, êm ấm, hạnh phúc, trai gái đầy đủ. Gia đình còn lại ông chồng thất nghiệp đã nhiều năm, người con trai lớn thi đại học 4 lần vẫn chưa đậu, con gái lê la quán net, cả gia đình sống chen chúc trong căn nhà hầm trong 1 khu như ổ chuột.

Mọi chuyện bắt đầu khi Ki Woo được người bạn nhờ dạy kèm cô bé Da Hye (con vợ chồng ông Park). Bằng vào sự lươn lẹo, ứng biến, anh đã đưa em gái mình (Ki Jung) vào gia đình này, làm gia sư cho cậu con trai nhỏ. Rồi từ từ anh em họ lên kế hoạch hất cẳng anh tài xế và bà quản gia cũ để đưa ba mẹ mình vào vị trí đó. Thật sự diễn biến phim đến lúc này khán giả chắc có thể đoán được, vấn đề là phim đã dẫn dắt rất lôi cuốn, hồi hộp, khiến mình muốn coi thử họ dùng cách nào để khiến gia đình giàu có kia tự rơi vào tròng?

Thời lượng 2h14m nhưng coi không hề chán, nhiều khán giá khác chắc cũng như mình, cũng chả để ý thời gian, nhạc phim dồn dập, những khúc cần kịch tính sẽ kịch tính, hài có hài, tình cảm có tình cảm và… những khúc cực kỳ creepy. Tụi mình rất thích các thể loại phim ma kinh dị, mà công nhận coi phim này có mấy khúc vẫn thấy ớn ớn, ghê ghê:

  • Khúc bà quản gia cũ quay về trong cơn mưa tầm tã, bấm chuông, vừa nói vừa cười như điên dại. Mình không hiểu sao bả lại cười?
  • Khúc thằng bé Da Song gặp ông chồng bà quản gia cũ từ dưới cầu thang đi lên. Gặp mình đang đêm mà thấy cũng xỉu cmnr.
  • Khúc chồng bà quản gia cũ đầu bê bết máu vẫn cố gắng đập đầu vào công tắc đèn, sử dụng mật mã Morse qua tín hiệu chớp tắt của ngọn đèn để gửi thông điệp.
  • Khúc chồng bà quản gia giết Ki Woo tàn nhẫn, máu lênh láng.
  • Khúc ông này cầm con dao lăm lăm tìm bà Chung Sook và khúc con chó vẫn tiếp tục ăn xiên thịt bị đâm trên người ông này. Có thể còn vài cảnh creepy mà mình không nhớ, nhưng hình như 2 vợ chồng quản gia này dính cảnh creepy hơi nhiều.

Phim cho thấy sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt trong xã hội hiện đại thể hiện qua

  • Vật chất, của cải, quần áo
  • “Cao thấp”: nhà ông Park ở trong biệt thự lớn trên cao, nhà gia đình Ki là nhà hầm nhỏ hẹp, ở chen chúc, phải đi xuống rất sâu, phân đoạn khi cả nhà ông Ki thoát ra từ gia đình ông Park, đi dưới trời mưa, đạo diễn đã cố tình để cả gia đình cứ đi xuống hết từ bậc thang này đến bậc thang khác.
  • Sự tùy hứng trong cuộc sống: thích thì mở tiệc, không cần quá tính toán, lên kế hoạch với gia đình nghèo thì điều gì cũng phải tính.
  • Mùi: nghe có vẻ lạ. Mà mình thấy đây là điểm có vẻ nhức nhối nhất. Lần đầu tiên khi nghe ông bà Park nói đến mùi cơ thể mình ông Ki nghe như mùi củ cải thúi, mùi tàu điện ngầm hay chính là… mùi của người nghèo. Bà vợ ông Park lúc đầu cũng không để ý chi tiết này, sau khi nghe chồng mình nói, có lẽ do để ý nên bà cũng cảm nhận thấy mùi trên và thể hiện thái độ hơi ghê chút. Lúc coi tới khúc này mình cũng cảm thấy thương cảm, tội nghiệp cho gia đình này. Ông Ki từ sự biết ơn ban đầu, cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, tự ti về bản thân. Chính sự mặc cảm, tâm lý ức chế dẫn đến hành vi bộc phát giết người lúc cuối phim.
  • Ánh sáng: người giàu được tận hưởng ánh sáng, quang minh chính đại sống, chồng bà quản gia cũ vì thiếu nợ mà phải trốn chui trốn nhủi, sống chui rúc dưới hầm, chỉ được xuất hiện vào đêm tối hoặc ló mặt hưởng ánh sáng khi cả nhà đã đi hết.

Bạn nào để ý sẽ thấy một vài câu nói trong phim có động chạm vấn đề chính trị với Bắc Triều Tiên. Công nhận bộ phim này mang đến rất nhiều đề tài, mà tựa đề phim được truyền tải rất rõ từ sau phân đoạn cả gia đình ông Ki vào làm trong nhà ông Park, đoạn bà quản gia bại lộ việc chồng mình tá túc trong căn hầm dưới ngôi nhà bề thế đó. Tất cả họ như những con ký sinh, sống dựa/ bám vào cơ thể vật chủ để tồn tại.

Đó là phần nào cách nói hình tượng của phim, mặc dù bản thân mình thấy không hoàn toàn đúng lắm, có thật sự là họ chỉ là kẻ ăn bám, không làm gì không? Tạm thời không bàn đến việc họ có được những công việc này nhờ lừa đảo, lừa đảo thì chắc chắn là sai rồi. Nhưng mối quan hệ giữa người làm công và chủ là mối quan hệ công bằng, gia đình họ bán sức lao động để đổi lấy tiền, ai trong chúng ta đi làm cũng vậy mà. Cái họ thiếu là gì? Là bằng cấp, chứng nhận, còn năng lực, bản lĩnh họ có thừa. Nếu không có những thứ này, dù gia đình ông Park có thờ ơ, tin người tới cỡ nào, chắc cũng chỉ làm được vài ba hôm. Rõ ràng xã hội chúng ta đang sống hầu hết đều nhìn vào bằng cấp rồi mới quan tâm thực lực, kinh nghiệm, kỹ năng. Một vài bằng chứng về khả năng của gia đình này:

  • Ki Woo có kinh nghiệm thi cử, ngay từ bữa đầu cô bé Da Hye này đã phục bởi điều đó. Anh dạy ổn không? Chắc là ổn, nếu không thành tích cô bé sa sút, anh này cũng ảnh hưởng.
  • Ki Jung có bản lĩnh, nắm bắt tâm lý tốt. Mặc dù đến cuối phim đạo diễn vẫn không lý giải sao cô này thuần phục được cậu bé Da Song, nhưng rõ ràng cô có tài ăn nói thuyết phục, nắm bắt tâm lý người đối diện rất tốt.
  • Người cha: ông có kinh nghiệm làm tài xế, nhưng chưa từng lái dòng xe Mercedes, nhưng chỉ cần tìm hiểu, ông đã có thể sử dụng thạo chiếc xe này, lúc ông Park cầm cái ly nước là đang test ổng ah, xem lái có êm không. Chưa kể ông có thể lái xe không cần GPS, điều này cực kỳ hiếm và nói hơi quá là phi thường. Tụi mình từng đi Hàn Quốc, từng coi gameshow “Running Man”, họ lệ thuộc quá nhiều vào GPS, không có GPS họ vật vã lắm, hầu như không thể kiếm đường. Vậy ông cũng có tài đó chứ.
  • Bà Chung Sook: nào giờ sống trong cảnh nghèo khó, chưa từng làm quen với các dụng cụ mắc tiền, các món đồ hiệu, nhưng cách bà làm quản gia, sắp xếp và sử dụng những món đồ đó không hề làm bà Yeon Kyo hoài nghi hay khó chịu.

Trên tất cả, mặc dù là diễn kịch, lừa đảo, nhưng trước mặt chủ, họ luôn có thái độ đúng mực, ý thức được vị trí của mình, chưa bao giờ quá phận/ giới hạn. Đó cũng là 1 trong những điều khiến gia đình ông Park hài lòng. Bên cạnh những điều hay ho, những thông điệp mình thấy bộ phim cũng vẫn còn nhiều chỗ bất hợp lý, nhiều chỗ chưa rõ ràng, vì nó hay quá nên mình bỏ qua hết, không quá ảnh hưởng đến bộ phim. Mình thấy đây thực sự là một bộ phim Hàn hay, đáng đồng tiền bát gạo trong năm luôn ah.

Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết.

P.S: Chút hình troll chế dành cho diễn viên Song Kang Ho và 2 bộ phim mình từng coi ông đóng. Hình bên trái là bộ phim The Throne, ông đóng vai vua Anh Tổ (Yeongjo), hình phải là bộ phim hiện tại. Chúc các bạn vui vẻ.

Usagi

* Ảnh từ internet